Tôi xuống máy bay vào một chiều lạnh giá. Biển xanh và êm ái
đến mênh mông. Sân bay đặc kín người nhưng chẳng có ai là chờ đợi tôi. Tôi tự
mình đi ra biển.Tôi chờ cho đến tận hai ngày sau, Hoàng mới đến. Chưa kịp nói
với tôi một câu, anh nhào vào thân thể tôi, tay tìm lấy âm đạo và bắt đầu hành
hạ nó. Khi đầu dương vật to và nhọn của anh tìm cách lách vào trong, tôi bật
khóc.
Sau khoảng hơn năm mươi cú nhấp, tôi và Hoàng lần lượt xuất
tinh. Anh nhào bóp hai bầu vú tròn trịa của tôi rồi nằm dài xuống giường bên
cạnh. Truớc khi chúng tôi kịp nói gì, Hoàng chìm vào giấc ngủ.
Tôi bỏ Hoàng ở đó và đi ra biển. Sao và trăng vằng vặt trên
trời. Tôi bỗng nhiên thấy sợ.
Đã sáu năm nay, kể từ khi tôi lấy Petit và sang Pháp, mỗi dịp
cuối năm tôi đều trở lại vùng biển miền trung này để duy trì mối quan hệ với
Hoàng. Hai chúng tôi đã bước chân qua một nửa cánh cửa nhà thờ. Nhưng chúa trời
không chấp nhận điều đó. Bố tôi trở bệnh đột ngột, cả hai nhà lại nghèo khủng
khiếp. Đám cưới giữa tôi và Hoàng bị huỷ. Tôi chấp nhận cưới một ông tây 65 tuổi
để lấy một số tiền lớn chạy chữa cho cha. Một năm sau, Hoàng làm ăn tốt hơn và
trúng mánh lớn. Anh muốn tôi bỏ chồng và về chung sống với anh. Nhưng tôi không
thể. Petit quá thương yêu tôi đến nỗi tôi không nỡ rời xa ông ấy. Mà tôi thì
không thề quên được Hoàng. Tôi chọn cách gian díu và qua lại giữa hai người đàn
ông.
Được một năm thì Hoàng đám cưới theo sự sắp xếp của cha mẹ
chàng. Anh vẫn nói với tôi, anh không yêu Ngọc. Nhưng rồi sau bốn năm, hai đứa
trẻ, một trai một gái, lần lượt ra đời và tôi biết mình buộc phải chia sẻ Hoàng
với một người khác.
- Nguyệt Hạ, em làm gì ở đây? Trời tối rồi và gió thì lớn. Em
hãy về phòng ngay đi.
Tôi quay lại. Hoàng đang đứng đó, vẻ đẹp trai rực rỡ của anh
lấn áp sao trời. Hoàng đã mặc đầy đủ và chỉnh tề quần áo. Anh lại sắp rời khỏi
tôi.
- Anh chuẩn bị đi đâu vậy?
- Anh xin lỗi. Anh phải quay về nhà. Ngọc sẽ nghi ngờ mất.
- Anh nói anh yêu chỉ mình em mà. Sao anh lại sợ Ngọc phát
hiện ra điều đó?
- Đừng có trẻ con vậy. Em không thể li dị chồng, anh cũng
không thể bỏ vợ được. Hai chúng ta hoặc chỉ thực sự là của riêng nhau hoặc phải
chia sẻ nhau với những người khác.
Hoàng quay lưng và bắt đầu bước đi. Tôi chạy theo và ôm chầm
lấy anh từ phía sau lưng. Lúc này tôi không muốn rời xa anh ấy.
Petit đã nhập viện được gần một tháng. Bệnh tim của ông ta
càng lúc càng nặng. Bác sĩ nói thời gian dành cho ông chỉ còn rất ít. Tôi sẽ
được giải phóng một cách tự nhiên mà tâm hồn không hề hối lỗi. Lúc này tôi khao
khát cái ý nghĩ Hoàng chỉ là gia tài duy nhất của tôi.
Tôi định lưu lại ở Paris cho đến khi Petit qua đời. Nhưng rồi
tôi bị xâm phạm. Đứa con trai 25 tuổi của Petit đã tìm cách hãm hiếp tôi khi chỉ
có riêng tôi ở nhà. Tôi không thể chịu với cái ý nghĩ thân thể tôi bị ô uế bởi
dương vật của một người đàn ông khác ngoài Petit và Hoàng. Nhưng rồi tôi lại bị
hãm hiếp đến thêm bốn lần. Tên khốn đó thèm muốn tôi đến chảy dãi.
Ngay khi vừa đưa Petit vào viện, lúc tôi về nhà và mệt mỏi
ngủ trên giường, hắn đã khoá chặc tay chân tôi và đút con cu to cứng của hắn ra
vào trong người tôi. Tôi khóc nấc lên, ra sức van xin rồi chửi bới hắn. Nhưng
rồi tôi đành im lặng. Tôi chọn cách nằm im và chờ đợi cho tới khi thời khắc đó
qua xong. Hắn kéo dương vật khỏi người tôi, sục cu vài cái ngay trên miệng tôi
và tinh dịch hắn vãi đầy mặt mũi tôi. Tôi khóc lóc cả ngày trời nhưng rồi nhanh
chóng tĩnh tâm lại. Tôi đề phòng hắn. Tôi không cho hắn có cơ hội gặp tôi một
mình. Hắn phát cuồng lên vì điều đó. Petit nằm viện được hai tuần thì hắn hiếp
tôi ngay trong phòng bệnh của ông bố lúc giữa trưa. Tôi bị nhét trái chanh tây
vào miệng, bị đè sấp xuống đất và hai tay thì bị bẻ quặp đằng sau. Hắn đút cặc
vào chim tôi rồi đít tôi cho đến khi xuất tinh. Để mặc tôi nằm đau đớn ở đó, tên
khốn bỏ về nhà.
Tôi bị hiếp thêm hai lần nữa, một lần là ngay tại nhà người
em gái của Petit, ngay trong phòng khách, một lần là ngay trong xe của tôi. Sức
lực của tôi yếu dần trước những cú nhấp của hắn và lần cuối cùng trong xe, sau
một hồi phản ứng, tôi ôm chầm lấy lưng hắn. Tôi bắt đầu thấy sợ và tội lỗi. Tôi
bắt đầu yêu sức lực, tuổi trẻ và vẻ đẹp trai của hắn. Thế cho nên tôi quyết định
trở về.
- Em hãy đi ngủ đi Nguyệt Hạ. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ công
ty. Chúng ta sẽ bên nhau trọn ngày. Hôm nay thì không được. Thằng con trai của
anh vừa có một buổi trình diễn hát trên ti vi. Tối nay mẹ nó tổ chức ăn tiệc.
Anh phải về nhà. Anh xin lỗi.
- Vậy hãy dẫn em đến đó.
- Gì hả Nguyệt Hạ?
- Lưu Hoàng, hãy dẫn em đến đó. Petit sắp chết. Em sẽ là trọn
vẹn của anh. Con anh sẽ là con em. Em sẽ yêu thương chúng. Xin anh đừng rời xa
em.
- Thật à?
- Vâng. Em sẽ yêu thương bọn chúng như yêu con em vậy.
- Không, anh hỏi chuyện lão già sắp chết à? Lão bị gì thế?
- Vỡ mạch máu não. Ông ta đã hôn mê. Các tế bào thần kinh
chết với tốc độ cực nhanh. Em sẽ được thoát khỏi lão.
- Em sẽ về bên anh chứ???
- Em đâu còn nơi nào nữa để về!
- Tuyệt lắm, nhưng lúc này là không được. Tối nay anh sẽ tìm
cách nói với Ngọc. Anh sẽ bàn đến chuyện chia tay với cô ấy. Nhưng em chưa nên
xuất hiện lúc này. Lũ con anh chưa biết gì về hai chúng ta cả.
Tối đó tôi ngủ chập chờn với những bóng tối. Tôi thấy lạ là,
chỉ hai tháng trước đây, tôi còn yêu Hoàng đến chết đi được. Lúc nào tôi cũng
nhớ đến anh, tôi yêu anh điên cuồng và tuyệt vọng. Nhưng giờ đây, tình yêu đó
vẫn còn, tôi lại chẳng còn nhiều cái khao khát được là của Hoàng mãi mãi.
Tôi có thể chia sẻ Hoàng với Ngọc. Nhưng cái tính ích kỷ đàn
bà không cho tôi làm thế.
Tôi gặp Hoàng ngày hôm sau trên bãi biển. Thân thể rắn chắc
của anh làm những cô gái phải ngoái nhìn. Hoàng ôm lấy thân tôi và đẩy tôi ra xa
khỏi bờ. Khi chân tôi hổng khỏi bãi cát trắng, tôi cặp chúng vào sát hông Hoàng
và bộ phận sinh dục của chúng tôi chạm vào nhau một cách đầy sản khoải. Hoàng
dùng một tay vò bóp ngực tôi, rồi hạ nó xuống dần cho tới khi chạm vào mép quần
bơi dưới háng của tôi. Anh luồn tay vào bên trong và khi tôi nhắm mắt lại, anh
bắt đầu móc hai mép lồn đang sưng mọng đó.
Tôi đẩy Hoàng ra và chạy vào bờ. Anh bám theo. Anh ngỡ tôi bỏ
chạy khỏi anh là vui đùa. Nhưng tôi đang chạy khỏi chính mình. Tôi lại nhớ đến
con cặc to tướng của Henry, tên thanh niên người Pháp.
Tôi chạy thẳng vào phòng tắm. Khoá trái cửa, tôi sụp người
xuống đất. Hoàng đập cửa bên ngoài còn tôi thì ngồi khóc. Khó khăn lắm tôi mới
chùi được nước mắt mình. Tôi mở cửa.
Hoàng đẩy tôi ngả ngửa ra giường. Anh úp mặt vào hai bầu ngực
hồng hào và căng mịn của tôi. Anh mút liếm say mê hai đầu vú cho tới khi nó
cương hết cỡ và lần đẩy lưỡi xuống. Anh xoáy chúng vào lỗ rốn tôi, rồi tuột cái
quần lót của tôi xuống. Khi chiếc lưỡi đầy gai thịt của anh chạm vào âm đạo của
tôi, tôi tê cả người lại. Chiếc lưỡi của Hoàng bắt đầu ngọ nguậy tìm cách chui
vào bên trong và khi nước nhờ tôi bắt đầu són ra, Hoàng thế chỗ chiếc lưỡi mình
bằng con cu cương cứng. Anh nắc liên tục không ngừng nghỉ, con cu to nong những
thớ thịt trong lồn tôi ra cho tới khi sự cọ sát ra vào khiến nước nhờn tôi chảy
ra rỉ rả. Tôi bắt đầu rên ư ử trong họng và hai mắt nhắm nghiền. Tôi không muốn
nhìn thấy khuôn mặt đầy dâm đãng của Hoàng đang sung sướng vì đụ tôi. Bỗng nhiên
tôi thấy anh ấy tầm thường quá.
Hoàng hự vào tiếng rồi bắn tinh đầy lồn tôi. Anh lồm cồm bò
dậy và nằm bên cạnh tôi. Anh ôm chặc lấy tôi và bắt đầu thỏ thẻ.
- Anh đã nói với Ngọc mọi chuyện về tối hôm qua. Cô ấy căm
thù anh rất nhiều và đuổi anh ra khỏi nhà trong đêm. Nhưng anh không hối hận.
Anh muốn có em. Anh nghĩ các con anh sẽ rất thích em.
- Anh thực sự định giữ chúng sao? Chúng sống với mẹ chúng thì
tốt hơn chứ!
- Anh không thể không có chúng. Chúng là một phần máu thịt
của đời anh.
- Em hiểu. Nhưng em muốn anh cùng sang Pháp với em. Chúng ta
có thể sống đến cuối đời ở đó.
- Vậy bố mẹ anh thì sao? Chỉ việc họ chấp nhận cho anh bỏ
Ngọc đã là tuyệt vời lắm rồi. Anh dẫn đám trẻ đi thì họ chắc chắn không đồng ý.
- Hoàng, hay là ta bỏ chúng ở lại. Chỉ hai chúng ta thôi, có
được không?
- Em ở lại đây không được sao?
Tôi đứng bật dậy khỏi giường. Tôi thấy sợ. Tôi đã không còn
là người Việt Nam nữa rồi.
Tôi cho Hoàng hai tháng để quyết định trong thời gian tôi trở
về Pháp. Petit chết một ngày sau khi tôi xuống máy bay. Tôi được một nửa gia tài
của ông ấy. Henry, đứa con trai kia nhận phần còn lại.
Từ văn phòng luật sư ra, Henry đề nghị chở tôi về nhà. Tôi
thấy hơi bực nhưng vẫn ngồi vào ghế. Hai chúng tôi cứ xưng hô cái cách dì ghẻ -
con chồng, nhưng hắn không dấu được ánh mắt thèm khát tôi.
Tôi vào phòng và lột bỏ bộ đồ đen. Tự nhiên bắt đầu thấy buồn
vì vắng Petit. Tôi lột luôn quần áo lót ra. Tôi dự định đi tắm. Lúc đó tôi nghe
tiếng ổ khoá kêu lách cách.
Henry đang tìm cách mở cửa bằng chìa khoá của cha hắn. Hắn
tính hiếp tôi một lần nữa.
Tôi rú lên khi hắn lao vào và vật tôi xuống giường. Người hắn
cũng không có một miếng vải che thân. Hắn ngấu nghiến liếm mút cổ tôi trong khi
tôi ra sức vùng vẫy và cào cấu hắn.
- Không. Đồ khốn nạn. Mày không có quyền tiếp tục làm như
vậy. Tao hận mày. Tao sẽ giết mày.
Tôi hét lên vật vã khi dương vật hắn chạy thọc sâu vào lồn
tôi. Nó to, dài và nóng khủng khiếp. Tôi thấy chóng mặt, tay chân và bủn rủn.
Lấy hết sức cuối cùng, tôi bấu mạnh mười đầu ngón tay vào lưng Henry. Hắn rít
lên qua kẽ răng.
- Đồ chó cái. Tao giết mày.
Henry vẫn giữ nguyên con cặc trong lồn tôi. Hắn chỉ hơi nhổm
nửa người trên lên và lấy tay tát tôi ba cái đau điếng. Rồi hắn lật úp tôi lại,
chim tôi quay đều một vòng quanh cặc hắn, sự cọ xác dữ dội làm nước nhờn tôi túa
ra ràng rụa. Tôi nghe tiếng Henry cười nhưng cái tát của hắn còn làm lỗ tai tôi
lùng bùng. Người tôi nhũn ra và mong sao hắn kết thúc sớm cái việc bẩn thỉu này.
Henry ngoáy đều mông và đầu cặc hắn cọ khắp xung quanh thịt
lồn tôi. Tôi nghe tiếng hắn hít hà vì sung sướng. Henry nhấp người lia lịa, cái
đầu cặc hắn hết đi ra lại đi vào, đều khắp lồn tôi. Tôi bắt đầu thấy sung sướng
khủng khiếp. Hắn đụ tôi từ đằng sau khiến cặc ma sát rất đều và sướng. Tôi nắm
chặc hai tay lại nhằm tránh khỏi phải rên lên. Nhưng tôi không dấu được hắn việc
mình đang sung sướng. Lồn tôi tự động co bóp liên tục không theo như ý và khi
hắn xuất tinh, tôi cũng đổ nước ra theo.
Henry ôm gọn tôi và ngủ mê mệt. Tôi cũng nằm im trong vòng
tay hắn, nhưng thao thức. Trong tâm khảm tôi, một nửa là đức hạnh của người phụ
nữ Việt Nam còn sót lại sau cùng đang đấu tranh để thoát khỏi hắn, một nửa là
cái bản chất đàn bà hết sức thoả mãn với con cặc to tròn căng cứng của Henry.
Hai nửa đấu tranh quyết liệt, và ngay khi tôi bắt đầu thấm mệt, hắn quay người
nằm ngửa ra. Một nửa đức hạnh đẩy tôi ngồi dậy.
Tôi hốt hoảng choàng vội quần áo lên người. Tôi vội vã đi ra
ngân hàng, rút vừa đủ tiền, uỷ thác cho luật sư vụ gia tài xong là tôi ra ngay
sân bay. Tôi muốn gặp Hoàng hơn bao giờ hết.
- Tôi nói thêm lần nữa, anh Hoàng đi công tác rồi. Mà chị là
ai vậy? Chị kiếm chồng tôi có gì gấp không mà gọi suốt sáng đêm?
- Thôi cám ơn chị nhiều, tôi sẽ gọi lại sau!
Tôi cúp máy trong lúc Ngọc nói thêm một vài câu gì đó. Tự
nhiên tôi thấy trống vắng rất nhiều. Tôi mặc nguyên váy đầm, đi ra biển. Những
chàng trai liếc mắt theo tôi. Tôi tự hỏi khi họ biết tôi ngủ với cả chồng lẫ con
trai chồng, họ sẽ nghĩ sao?
Tôi kêu chiếc taxi. Tôi đến động Phong Nha, không đi lên
thiên đàng mà ghé xuống điện ngục. Tôi dừng chân lại trước đền thờ ông tơ bà
nguyệt, lòng thấy cay đắng. Đây là nơi mà tôi và Hoàng đã nguyện cầu lời tình
yêu hạnh phúc. Sao bây giờ, khi cơ hội lại mở ra lần nữa, tôi lại thấy chông
chênh quá.
Tôi về khách sạn thì có một người phụ nữ đang chờ tôi. Tôi
đoán đó là Ngọc. Cô ấy cũng nhận ra tôi qua giọng nói.
- Bây giờ sòng phẳng nhé. Chị cần bao nhiêu tiền để buông
chồng tôi?
Tôi cố tình cười lớn, rồi nhìn Ngọc bằng con mắt sắc lẹm
- Vậy tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì đủ để chị tự nguyện li dị
chồng?
- Đừng có mà mơ mộng. Tôi không bao giờ buông anh ấy, chị
nghe chưa?
- Chị không biết sao? Anh ấy yêu tôi chứ không có yêu chị.
- Việc đó cũng chưa chắc. Chị cứ thử bắt anh ấy bỏ mẹ con tôi
xem.
Tôi nhếch mép cười.
- Tôi nghĩ là anh ấy đã nói chuyện với chị về chúng tôi. Vì
vậy chị mới biết mà kéo đến đây. Những gì anh ấy nói đã không quá rõ ràng à?
- Tôi khinh. Tôi không tin tôi không bằng chị.
- Chị không bằng tôi đâu. Việc chị có một cái nốt ruồi ngay
chỗ đó đã khiến cho Hoàng thấy khó chịu rồi.
Ngọc đứng phắt dậy. Cô ta cầm lấy ly nước và hất vào mặt tôi.
- Con đĩ. Đồ lăng loàn thối tha. Tao sẽ không tha cho mày.
Ngay lập tức, tôi đứng bật dậy và cũng hất ly nước của tôi
vào mặt cô ta.
- Chúng ta cùng hạng với nhau thì chửi bới làm gì. Mà cô
không tha cho tôi thì cô làm gì tôi. Tức cười. Tôi nói rồi, Hoàng sẽ là của tôi.
Đó là điều chắc chắn. Anh ấy yêu những người có học. Không phải là cái hạng một
điều đĩ hai điều điếm như chị.
- Mày dám...
- Xem như nước uống hôm nay tôi mời. Tiền tôi thì nhiều lắm,
chị yên tâm.
Tôi cười đắc thắng và đưa luôn tờ 50 euro cho anh bồi. Anh ta
nhìn tôi lúng túng nhưng tôi mặc kệ tất cả. Tôi đi ra thang máy và lên thẳng
phòng mình.
Trái với những gì đã nghĩ, tôi không thấy lòng vui chút nào
khi thắng thế Ngọc. Ánh mắt của cô ấy nói lên sự bất lực và tuyệt vọng khi không
giữ được chồng. Ánh mắt đó sao mà đau khổ quá!!!
Hoàng đẩy cửa vào phòng. Anh chạy đến chỗ tôi và ôm lấy tôi
một cách mãnh liệt.
- Em không sao chứ? Cô ấy có làm em bị thương không Nguyệt
Hạ? Em ổn chứ?
- Được rồi, em không sao! Mấy ngày qua anh đi đâu vậy?
- Thằng nhóc con anh bị sốt. Anh phải túc trực ở bệnh viện.
Ngọc dấu anh đi sinh sự với em. Đáng lẽ anh không nên để lộ nơi em ở trọ. Anh
xin lỗi.
- Em nói được rồi mà. Em ổn.
Tôi cố gắng dùng giọng nói mạnh mẽ nhất của mình. Nhưng rồi
nước mắt tôi tuôn trào. Đó không phải là nước mắt giả mà là những cảm xúc thật
của tôi. Chúng đã bị dồn nén quá lâu tận từ hồi tôi còn bên Pháp.
Tôi ôm chặc lấy ngực Hoàng, úp mặt vào một bên vai anh và
thổn thức:
- Hãy sống với em đi Hoàng. Em mệt mỏi lắm rồi. Em cần một
người che chở. Quên các con anh đi. Em sẽ sinh cho anh những đứa trẻ còn đẹp và
xinh hơn nhiều. Chúng ta cứ qua Pháp. Bố mẹ anh đủ sức nuôi những đứa trẻ.
Hoàng im bặt. Đó không phải là điều mà anh ấy chờ đợi.
- Anh không thể. Sợi dây tình cảm giữa anh và các con anh lớn
lắm. Nhất thời anh không bỏ chúng được. Anh cần suy nghĩ thêm. Chúng ta đi dạo
được chứ. Trời hôm nay trăng tròn. Lên đồi dương thì tuyệt nhất.
Tôi gật đầu. Hoàng nắm chặc lấy tay tôi. Anh dẫn tôi đi vào
những lùm cây xào xạt. Dưới ánh trăng tròn vạnh, mọi thứ thấm đẫm một màu bàng
bạc.
Hoàng ôm lấy tôi. Môi anh tìm kiếm môi tôi và khi chạm được
nhau, anh đút lưỡi vào. Tôi ngã quỵ trong vòng tay anh ấy.
Bỗng tôi nghe những tiếng động dồn dập xung quanh. Có khoảng
bốn hoặc năm người, toàn là đàn ông, rọi đèn bin vào chỗ chúng tôi đang đứng.
- Hai đứa kia, dám làm chuyện bậy bạ ở rừng sao. Tụi bay, giữ
tên này lại.
Hoàng nhanh chóng bị bẻ tay ra đằng sau và một con dao kề sát
cổ anh. Tôi cũng nhanh chóng bị khống chế và đẩy sấp xuống bãi cát. Trước khi
tôi hiểu rõ thêm, bọn chúng đã tuột váy tôi xuống. Tôi thét thật lớn và ra sức
kêu “Hoàng ơi cứu em”. Nhưng anh ấy đành bất lực.
Tôi bị hiếp một cách dã man. Năm gã đàn ông thay phiên nhau
đụ tôi suốt một tiếng rữa đồng hồ. Cửa mình tôi gần như ráp mướp và máu chảy
nhiều. Lồn tôi đau và xót vô cùng. Sau khi tên thứ năm đụ tôi xong, Vài tên lại
mò gần đến. Tôi không thể chống cự thêm. Tôi mặc bọn chúng lật úp tôi xuống, lần
lượt đút hai con cặc vào đít và lồn tôi. Bọn chúng nắc tôi lia lịa. Tôi nghe
tiếng Hoàng chống cự phía dưới của tôi. Nhưng rồi vô vọng.
- Rọi đèn bin vào háng nó cho tao. Tao muốn cái thằng này
thấy con bồ nó bị đụ như thế nào.
Đó là câu cuối cùng tôi nghe được. Khi thêm một tên nữa nhảy
lên người tôi, tôi ngất lịm đi.
Tôi mở mắt ra thì thấy mình nằm trong bệnh viện. Khắp người
toàn vết xây xát và trầy xướt, phía dưới bẹn thì đau nhói và rát bỏng. Mười mươi
tôi biết kẻ chủ mưu là Ngọc. Nhưng tôi lại yêu cầu không tố cáo và điều tra.
Hoàng không tin đó là Ngọc. Anh nghĩ vợ mình dù có liều đến
đâu cũng không dám làm thế. Tôi đành thất vọng và hối hận sao mình quá cao
thượng đến vậy. Ngày tôi ra viện, Ngọc có lướt qua hai chúng tôi ở đầu khách
sạn. Cô gật đầu chào Hoàng rồi nghênh mặt nhìn tôi. Không hiểu sao tôi cúi gằm
xuống đất.
Tôi bình tâm nhanh chóng hơn tôi tưởng. Việc bị hãm hiếp, dù
là một người hay nhiều người ra tay, đối với tôi cũng vẫn vậy. Điều tôi sợ hơn
là Hoàng. Anh không thể đối xử với tôi như trước. Hoàng chăm sóc tôi nhiều hơn,
kĩ càng hơn, nhưng mặt anh có vẻ thoáng ưu tư. Tôi không thể đoán được anh ấy
nghĩ gì. Tôi những tưởng biết được tất cả những gì anh nghĩ. Nhưng rồi, tôi chợt
khám phá ra rằng, tôi chẳng biết gì về anh cả.
Tôi nói đi tham quan thắng cảnh hai hôm để tránh mặt Hoàng.
Suốt ngày tôi ngồi bó gối trong phòng và suy nghĩ về mình. Tôi nhận ra, cái sợi
chỉ tơ hồng giữa tôi và Hoàng đã đứt hẳn tự lúc nào. Chúng tôi chẳng thể là của
nhau bao giờ nữa.
Không thể chờ lâu hơn, tôi tự tìm đến nhà của Hoàng. Từ ngày
cưới Petit, tôi không đặt chân về cái xóm ấy. Bố mẹ tôi, sau khi bán con của
mình, đã mất tôi vĩnh viễn. Tôi đến trước cổng nhà Hoàng. Tôi thấy anh cùng hai
đứa trẻ và Ngọc đang đùa ở trước sân. Có lẽ cả hai đã không còn giận và thù nhau
nhiều như cái hôm Ngọc đến quậy phá. Tôi bỗng thấy thanh thản. Hoàng sẽ chẳng
bao giờ bỏ những đứa con mình. Và nếu anh ấy rời xa chúng, anh ấy không còn là
Hoàng trong lòng tôi nữa. Mà những đứa trẻ đó lớn lên cùng mẹ chúng mới là điều
tuyệt nhất. Trong mắt Ngọc, những nỗi giận hờn còn ám ảnh đâu đây, nhưng ánh
nhìn chứa đầy hy vọng.
Vậy là cái đất này không còn gì cho và nhận ở nơi tôi nữa.
Tôi thu dọn hành lý, đặt vé máy bay. Tôi sẽ về lại Pháp và tự mình chống chọi
với mọi điều đang chờ tôi ở đó.
Trước khi ra đi vĩnh viễn, tôi ghé lại thăm bàn thờ ông tơ bà
nguyệt. Tôi bật khóc và đã hiểu vì sao, bàn thờ này lại đặt dưới âm ty mà không
phải là ở cõi thiên đàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét